Đông Phương Bất Bại chi lưu luyến si mê – chương 24

ĐÔNG PHƯƠNG BẤT BẠI CHI LƯU LUYẾN SI MÊ

Tác giả: Lục Lục

Edit: Phong Nữ

Chương 24: Rửa tay chậu vàng (3)

1746347_132206_3166

[dạo này bị chìm trong hũ game rồi, hic, lười quá, hàng dự trữ sắp hết mất rồi, làm sao đây, làm sao đây!!!!!!]

Giữa sân lại xuất hiện một người đứng bên cạnh Sử Đạt Đăng, nghe mấy người bên trong nói chuyện, hơn nữa Đông Phương Bất Bại lại đứng một bên nhắc nhở, Dương Tân mới biết người đó là tứ sư đệ của Tả Lãnh Thiền, Phí Bân.

Hai người này nói đông nói tây, đem việc Lưu Chính Phong rời khỏi giang hồ cùng với sinh tử tồn vong của võ lâm chính phái quan hệ mật thiết.

“Đông Phương, tài ăn nói của người này quả nhiên cao hơn Sử Đạt Đăng nhiều lắm, ngươi xem hắn chỉ vài ba câu đã khiến mặt Lưu Chính Phong phải đổi sắc, không còn tươi cười, còn khiến bao nhiêu người trong võ lâm đều bắt đầu mơ mơ hồ hồ rồi.”

Thấy động tác vô cùng thân mật của Dương Tân, Đông Phương Bất Bại tuy vẻ mặt không chút thay đổi, bất quả tâm tình vẫn tốt lên rất nhiều, một người cô đơn tịch mịch trong thời gian dài, y biết rõ những ấm áp như vậy y không muốn từ chối, cũng không thể từ chối được, đành thuận theo tự nhiên, mắt liếc về phía Dương Tân sắp tựa đầu lên vai mình, châm chọc nói: “Nói đến giỏi ăn nói, ai có thể so được với ngươi.”

“Ha hả, đa tạ Đông Phương khích lệ.” Dương Tân da mặt dày cười nói: “Chỉ tiếc ta vừa khen cái chậu vàng kia liền bị đánh nát như vậy, chỉ sợ giá trị sẽ giảm đi nhiều lắm.”

“Ngươi ngồi yên đi.” Nhìn Dương Tân xiêu vẹo tựa trên người mình, chỉ cần không chú ý một chút chắc chắn sẽ té ngã, Đông Phương Bất Bại không thể không dùng tay đỡ hắn, cảm nhận được thắt lưng hắn không thô nhưng cũng không nhỏ mà thập phần có lực, nhiệt độ trong lòng chậm rãi lan tỏa, khiêu mi: “Ngươi không có xương sao, trời như vậy mà ngươi còn không biết là nóng, muốn ta giúp ngươi nhóm lửa sao?”
Nhìn thần sắc Đông Phương Bất Bại, Dương Tân biết nếu còn tiếp tục như vậy Đông Phương chắc chắn sẽ phát hỏa, vội vàng lắc đầu, ủy khuất nhìn chằm chằm Đông Phương Bất Bại, chậm rãi xê mông trở lại trên ghế của mình, có điều hai móng vuốt kia cũng không buông tay của Đông Phương Bất Bại ra, nhìn Đông Phương quay đi mà không nói cái gì, cũng không rút tay ra, còn có đôi tai đáng yêu đã nhuộm màu phấn hồng, trong lòng tươi cường càng thập phần càn rỡ, Đông Phương thẹn thùng a, hắc hắc, thật đáng yêu.

Quay đầu nhìn Dương Tân lộ ra tươi cười ngây ngốc, Đông Phương Bất Bại nhỏ giọng nhắc nhở: “Nghĩ cái gì đấy? Người quen của ngươi tới đây rồi.”

Dương Tân vội vàng bày ra khuôn mặt nghiêm túc, liếc thấy hai người lướt từ nóc nhà xuống, hoàng ảnh nhoáng lên một cái đã tới trước mặt Lưu Chính Phong, trong đó có một người là kẻ đã từng bị Dương Tân trêu chọc, nam nhân bím tóc Đinh Miễn, xoa cằm, giảo hoạt cười một tiếng, dùng thanh âm không lớn không nhỏ cảm thán: “Ài, thật sự là quan tâm tất loạn, khó trách ta thấy Tả Lãnh Thiền giống quân tử kiếm như vậy, đi đâu cũng mang theo lão bà, hắc hắc, khó trách ta nghe nói phái Tung Sơn tất cả đều là nam tử a.”
Lời nói mang theo ẩn ý khiến cho đám người giang hồ xung quanh vốn đã bị Dương Tân thay đổi tư tưởng có những ý nghĩ lệch lạc, đương nhiên, hôm nay Dương Tân nói như vậy, một phần vì trêu chọc phái Tung Sơn, phần khác là muốn nói cho Đông Phương Bất Bại, kỳ thật thích nam nhân cũng không vấn đề gì, hoàn toàn có thể gióng trống khua chiêng để bàn dân thiên hạ biết.

Hiệu quả thế nào Dương Tân cũng không biết, bất quá, hắn biết rõ chuyện này phải chậm rãi, dù sao Đông Phương Bất Bại không giống những nam tử tầm thường khác, trái tim rất mẫn cảm, kiêu ngạo, tự tôn, quan trọng nhất là một khi động tâm thì chính là một người si tình, nhưng một người như vậy nếu gặp được đối tượng thích hợp thì hoàn hảo, nếu không phải, Dương Tân không dám nghĩ tới kết quả ra sao, hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy có thể phát sinh.

Khi Dương Tân còn đang dụng tâm lương khổ tự hỏi, mọi người đã mã bất đình đề suy nghĩ méo mó, thanh âm giả dối âm trầm của Phí Bân truyền đến: “Lưu sư huynh, Tả minh chủ lệnh ta hướng ngươi điều tra rõ, có phải ngươi âm thầm cấu kết cùng Ma giáo giáo chủ Đông Phương Bất Bại, lại bố trí mưu kế âm độc, có phải muốn tiêu diệt Ngũ Nhạc kiếm phái cùng với võ lâm chính phái hay không?”

Phí Bân vừa nói xong, mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt, cho tới bây giờ Ma giáo cùng võ lâm chính phái đều không đội trời chung, song phương tranh đấu đã kéo dài cả trăm năm, người ở chỗ này đều có phụ thân, sư phụ, huynh đệ bị giết, ít nhất cũng có một nửa người cùng Ma giáo có thù bất cộng đái thiên, nhắc tới Ma giáo, rất nhiều giang hồ nhân sĩ căm thù ra mặt.

Những thứ đó Đông Phương Bất Bại cũng tuyệt không để ý, dùng khóe mắt quan sát phản ứng của Dương Tân, thấy hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Phí Bân,   vừa định phóng ra lãnh khí liền thu liễm lại: “Sao vậy? Ngươi không thấy ta đáng sợ sao?” Đông Phương Bất Bại hỏi rất tùy ý chỉ là trong lòng so với trước đây càng thêm khẩn trương, Ma giáo giáo chủ, đại ma đầu, tuy rằng thằng nhóc này đầu óc có chút kỳ quái, hành vì kỳ lạ, nhưng trên người không có một tia lệ khí, ngay cả huyết tinh của võ lâm chính phái cũng không, sạch sẽ giống như không phải người giang hồ.

“Hắc hắc, ta sợ cái gì.” Khuôn mặt Dương Tân tràn ngập nụ cười, tựa hồ không nhìn thấy căng thẳng cùng chờ mong ẩn trong ánh mắt Đông Phương Bất Bại, đem cảm giác đau lòng giấu sâu trong tim, vô tâm vô phế nói: “Ngươi đã quên sao, ta biết ngươi là ai, trong mắt ta, danh môn chính phái hay Nhật Nguyệt thần giáo cũng không khác gì nhau, ngươi xem kìa, một đám chính phái nhân sĩ lòng đầy căm phẫn, vẻ mặt thù hận, chẳng lẽ bọn họ chưa từng giết người sao?” Càng nói vẻ mặt khinh bỉ càng biểu hiện rõ ràng.

“Cùng là giết người, tay đầy máu tươi, không lẽ bọn họ nghĩ rửa là sạch sao? Thiết, bọn họ thù hận là vì bọn họ vô năng, tài nghệ không bằng người, không phải ngươi chết chính là ta tử, đây không phải là quy tắc giang hồ hay sao, nhân tại giang hồ nào có bất ải đao? Nghe qua chưa?”

[chẳng hiểu câu trên là gì nữa, chắc là người trong giang hồ tay sao có thể không dính máu tanh, không biết có đúng không, ai biết xin chỉ giáo!]

“Suy nghĩ của ngươi thật kỳ lạ.” Đông Phương Bất Bại yên lòng, lúc này mới cảm thấy hai tay dính đầy mồ hôi, muốn rút tay ra lại gị Dương Tân gắt gao nắm chặt, từ trong lồng ngực lấy ra một chiếc khăn tay, tỉ mỉ giúp y lau sạch.

“Không phải ý nghĩ của ta kỳ lạ mà là những người này không nghĩ ra mà thôi.” Dương Tân cũng không muốn giải thích nhiều, hắn từ trước tới nay đều là công dân hợp pháp, mặc dù trên thương trường ngươi lừa ta gạt, hắn tới bây giờ cũng chưa từng dính vào mạng người, bất kể là người tốt hay người xấu, giết người, đã có công an, tòa án điều tra, phán quyết, việc này ở hiện đại là bình thường, nhưng trên giang hồ hắn có nói cũng không ai hiểu được.

Sững sờ nhìn động tác cẩn thận của Dương Tân: “Ngươi không biết trên tay ta toàn là máu tươi hay sao?” Bất an trong lòng dịu lại, hoàn cảnh ầm ỹ trên đại hội không còn ảnh hưởng tới đây, hai người giống như đang ở trong thế giới riêng, ai cũng không thể xen vào.

Dương Tân đem khăn tay gấp lại bỏ vào trong lồng ngực, nắm lấy bàn tay Đông Phương Bất Bại, ngẩng đầu, hắn nghiêm túc nói: “Chỉ cần đó không phải là máu của ngươi, cho dù toàn bộ người trên giang hồ đều chết sạch cũng không liên quan tới ta.”

Lời này rất lãnh huyết, trên thực tế ngoại trừ người nhà, Dương Tân chính là người lạnh lùng như vậy, có điều, Đông Phương lại cảm thấy lời này rất dễ nghe: “Được rồi, đừng buồn nôn như vậy.” Trên mặt xuất hiện biểu tình thẹn thùng hiếm thấy, nghĩ thầm, có lẽ người này có thể tín nhiệm được.

Nếu như Dương Tân biết suy nghĩ trong lòng Đông Phương Bất Bại, có thể có được tín nhiệm của y, chỉ sợ về sau ngày ngày ngoài miệng lau mật, nhưng hắn rõ ràng, đối với Đông Phương Bất Bại, mặc dù hắn nói xong liền cười hì hì, mỗi lời thốt ra đều là thật lòng, chưa từng vui đùa, huống chi là dối trá.